Mùa Vọng Chúa Nhật 1 Năm B
Is 63, 16b-17.19b; 64, 2b-7; 1Cr 1, 3-9; Mc 13,33-37
TỈNH THỨC CHỜ CHÚA ĐẾN
Bước vào chu kỳ phụng vụ mới năm B, Giáo Hội liên tục nhắc nhủ con cái mình tỉnh thức mong chờ Chúa đến. Đức Giêsu đã đến trong âm thầm và đang đến trong vinh quang mà Giáo Hội mong chờ, chúng ta ở giữa hai lần Chúa đến, như vậy có hai lần Chúa đến và một lần con người đến với Chúa trong sự cố cá nhân đầy đột xuất.
Ba Chúa nhật cuối cùng của năm phụng vụ nói đến dụ ngôn các trinh nữ khờ dại và khôn ngoan đốt đèn ra đón chàng rễ đến bất thần trong đêm khuya; dụ ngôn các nén bạc và cuối cùng là cuộc phán xét chung cuộc vào lễ Chúa Kitô Vua Vũ Trụ. Vào đầu mùa Vọng năm B, Đức Giêsu nói cho các môn đệ việc Ngài đến: “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến…Anh em phải cảnh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến” (x. Bài Tin Mừng. Mc 13, 33-37). Cũng cần phải nhắc lại rằng đức tin Kitô giáo không phải là một ý thức hệ nhân loại, ý thức hệ là một lý thuyết do ai đó đề xuất, là sản phẩm của trí tuệ con người, trái lại đức tin Kitô giáo là lịch sử, lịch sử của Thiên Chúa can thiệp vào trần gian qua những biến cố thăng trầm của dân tộc Do Thái.
Thiên Chúa can thiệp vào trần thế, một biến cố xảy ra rất âm thầm tưởng chừng như không hiện hữu. Và thật vậy có những ngày Thiên Chúa như xa vắng trần gian, Người để cho con người tự do tung hoành sống theo ý thích của mình, kể cả hạ sát giết chết Con Thiên Chúa. Thiên Chúa thinh lặng và vắng mặt, như ông chủ đi xa nhà lâu ngày, nhưng rồi thời gian có kỳ hạn, ông trở về đòi tính sổ các đầy tớ (x. Bài Tin Mừng). Vì có con người nào không chấm dứt bài văn cuộc đời mình bằng cái chết đâu. Cái chết tất yếu phải xảy ra để hoàn tất cuộc đời con người. Vấn đề là khi nào thì chấm dứt cuộc đời. Bí mật! Cần phải tỉnh thức.
Tiên tri Isaia diễn tả tâm tình xa vắng mà dân Do thái cảm nghiệm được vào thời hồi hương từ Ba-ben trở về, dân Ítraen cảm thấy Thiên Chúa như vắng mặt, đó là lời than trách của con người ở mọi thế hệ và của thế hệ chúng ta hôm nay nữa: “Lạy Đức Chúa, tại sao Ngài lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài?….Phải chi Ngài xé trời mà ngự xuống, cho núi non rung chuyển trước Thánh Nhan Ngài…tất cả chúng con đã trở nên như người nhiễm uế, mọi việc lành của chúng con khác nào chiếc áo dơ. Tất cả chúng con héo tàn như lá úa và tội ác chúng con đã phạm, tựa cơn gió, cuốn chúng con đi” ( x. Bài Đọc 1. Is 63,16b-17.19b; 64,2b-7). Chúng ta muốn chặn đứng tất cả các biến cố “nhiễm uế” gây đau khổ cho cuộc sống chúng ta: thiên tai, hỏa hoạn, bão lụt, tai nạn, bệnh Ebola ở Bắc Phi, chiến tranh Syria, Iran, thảm họa Hồi giáo IS cùng với các cuộc bạo động và khủng bố… nhưng chúng vẫn xảy ra, chính trong các hoàn cảnh bi thương đó chúng ta mong chờ Chúa đến, mặc dầu vậy chúng ta khó nhận ra Người.
Bài Tin Mừng bốn lần nói đến tỉnh thức vì chủ nhà đến không hẹn trước, có thể lúc ban chiều, nửa đêm, gà gáy hay ban mai. Bốn thời điểm tương ứng với các sự kiện trong cuộc Thương Khó của Đức Giêsu: ban chiều, lúc Chúa hấp hối; nửa đêm lúc Chúa bị phản bội và bị bắt; gà gáy lúc bị Phêrô chối bỏ; ban mai lúc bị kết án tại tòa Philatô. Vào những thời điểm đó, các tông đồ không đọc ra dấu chỉ thời triệu, họ cứ muốn ngủ, chạy trốn và khước từ. Chúng ta được cảnh báo là phải tỉnh thức, tỉnh thức trong thi hành bổn phận, sống quang minh chính đại như giữa ban ngày.
Ngày nay có những cám dỗ làm con người mất cảnh giác: cám dỗ của thuyết tương đối, đánh đồng tôn giáo, đạo nào cũng tốt, thần nào gia ân thì chạy chọt cúng vái, cám dỗ cân bằng thiện ích đổi lấy luân lý, cám dỗ muốn xếp hạng luân lý Kitô giáo ngang với công ước xã hội, cái gì có lợi cái đó tốt, cái gì khó khăn thì nhượng bộ gọi là hòa đồng, tự an ủi cho đó là bác ái mục vụ, chạy trốn kỷ luật để được khen là thương người bất chấp luật lệ. Người Kitô hữu được gọi làm người lính tuần canh phải luôn tỉnh thức, canh chừng và báo hiệu biến cố xảy ra. Người tín hữu báo hiệu niềm hy vọng Chúa đến, đêm có dài thì hừng đông vẫn có lúc tỏ rạng. “Anh em không thiếu một ân huệ nào, trong lúc mong đợi ngày Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, mặc khải vinh quang của Người” (x. Bài Đọc 2. 1Cr 1, 3-9). Kitô hữu là người sống niềm hy vọng và mang niềm hy vọng ‘Chúa đến’ cho trần gian, họ cử hành ngày Chúa Giáng sinh và nói cho trần gian Chúa sẽ đến một lần nữa trong vinh quang.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con lại nóng lòng mong đợi Chúa đến thăm trần gian, xin cho con biết luôn tỉnh thức, cầu nguyện, làm tròn bổn phận như người đầy tớ tốt luôn sẵn sàng chờ đón chủ trở lại. Amen
Lm. Lu-y Gonzaga NGUYỄN QUANG VINH
GX. ĐỨC AN – GP. KONTUM
AD Gentes KT- 04/12/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét